Diễn viên Ngọc Lan: ‘Tôi đã thề với lòng, phải làm nghề cho được!’
Phim ảnh

Diễn viên Ngọc Lan: ‘Tôi đã thề với lòng, phải làm nghề cho được!’

Hẹn gặp Ngọc Lan phải đến 3 lần vì… kín lịch, cộng thêm một chặng đường dài 15km mới đến được Khu công viên điện ảnh ở Thủ Đức, nơi cô đang thu hình bộ phim nhiều tập của đạo diễn Minh Mún, rồi lại đợi thêm gần 3 tiếng đồng hồ nữa mới gặp được. Dù rất bận rộn nhưng gặp nhau, là chỉ có cười, bởi sự thân thiện, duyên dáng của Ngọc Lan vẫn tiềm ẩn, cứ gặp người quen là cô trò chuyện rất xôm tụ.

Diễn viên Ngọc Lan

Hơn 10 năm trước Ngọc Lan chỉ là một cô diễn viên bập bẹ vào nghề, đã có người nói Lan sẽ là ngôi sao phim ảnh? Lan nghĩ gì về dự đoán này?

Nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình lại được phúc phần thế này. Lúc mới vào nghề, chỉ một cảnh quay khóc vì bị người yêu bỏ rơi ngay giữa cánh đồng với hơn một chục diễn viên quần chúng mà tôi cứ loay quay cả buổi trời, không biết làm sao cho nước mắt chảy. Bị đạo diễn mắng té tát, ấm ức lắm và tôi tự thề với lòng phải làm nghề cho bằng được. Suốt một thời gian dài, tôi luôn dặn lòng phải hết mình cho vai diễn, dù khổ cực, nguy hiểm cũng phải “chơi”.

So với các diễn viên trường lớp, Ngọc Lan vẫn là người ngoại đạo, bí quyết nào giúp Lan trưởng thành và thành công như ngày nay?

Tôi nhớ có lần đi quay video ca nhạc chung với nghệ sĩ Ngọc Đáng bên cải lương. Tôi cứ rình để ý, sau đó hỏi cô về những vấn đề mình thắc mắc. Cô cười và bảo: “Con muốn nhập vai, điều đầu tiên là con phải hiểu nhân vật, phải yêu nhân vật mình đảm nhận, con phải sống với nó theo từng cung bậc vui buồn… Lúc đó tự nhiên cảm xúc của con sẽ đến và mình sẽ diễn được thôi”. Chỉ mấy câu ngắn gọn thế thôi, nhưng nó đã theo tôi suốt chặng đường 15 năm.

Theo Ngọc Lan có sự may mắn trong nghề không?

Ngày trước, tôi hay nghĩ rằng phải tự mình cố gắng thì mới dám nghĩ đến tổ nghiệp. Và bây giờ, sau những giờ phút thăng trầm với nghiệp, tôi khẳng định không có tổ là không có sự thành công đâu. Tổ cho mình thêm nghị lực, niềm tin để mỗi khi ra hiện trường, mình rất dễ chan hòa với bạn diễn, dễ tiếp thu ý kiến của đạo diễn nhằm phối hợp nhuần nhuyễn. Nghiệp diễn như một tập thể bóng đá, tất cả cũng phải hài hòa, gắn bó, chỉ cần gãy một bộ phận nhỏ là hỏng một cảnh quay ngay.

Đi quay nhiều, hẳn Ngọc Lan cũng nếm trải nhiều cay đắng của nghề?

Ngày mới vào nghề, tôi gặp khá nhiều cạm bẫy, chấp nhận từ chối nhiều cơ hội tốt bằng mối quan hệ, để đi lên bằng chính đôi chân của mình. Nếu không tỉnh táo, có lẽ bây giờ tôi đã sang một ngã rẽ khác. Trong phim Mặn hơn muối, vì diễn ở vùng sâu của biển, tổ thiết kế không thể mang theo xe bồn nước, thế là tôi phải diễn với nước thải của muối diêm. Phải trầm mình khóc nức nở với cơn mưa “bất đắc dĩ” thối hoắc ấy, về nhà đã khiến tôi nằm gục luôn vì đuối. Sau cảnh này tôi đã khóc vì tủi thân và chỉ biết trút nỗi “căm hờn” ấy lên facebook.

Đến cảnh người phụ nữ “gan lì” trong Thuyền giấy khóc vì mất con, tôi đã thét lên đến độ, mẹ tôi từ Sài Gòn ra thăm đoàn phim ở tận Phan Thiết, phải chạy ào từ trên lầu xuống đất trong tâm thế hoảng loạn vì không biết con gái mình đã gặp tai họa gì? Cứ mỗi lần tôi diễn cảnh khó, đạo diễn Nhâm Minh Hiền rất biết ý, thường để tôi nhập vai hết mình.

Tôi vẫn còn trẻ con lắm, nhưng đó lại là bài học quý cho mình khi làm nghề

Khi đoạt giải thưởng diễn viên xuất sắc, Ngọc Lan có nói tới tình đồng nghiệp rất quan trọng trong nghề. Nhưng đã có lần nghe đồn, Ngọc Lan từng “ganh tỵ” khi thấy Mai Phương Thúy có quá nhiều người lo, còn mình thì phải hì hục với từng bộ đồ diễn. Chuyện này thực hư ra sao?

Chuyện này là thật chứ không đồn. Thời nông nổi ấy mà! Hồi đó, tôi vào vai con ông chủ giàu có, nhưng trang phục nếu mua cho đúng nhân vật thì tốn rất nhiều tiền. Đang cân nhắc, quay sang thấy Mai Phương Thúy hết thùng đồ mới này là tới những bộ đồ khác, vừa đẹp vừa sang trọng, trong khi đó Thúy đóng vai con nhà nghèo có bà mẹ ở dưới quê. Tính Lan bộc trực, thẳng thắn đến gặp thẳng đạo diễn quyết hỏi cho ra sự thật.

Lần đó bị mắng một trận te tua và Lan mới hiểu được thứ tự trên phim trường. Cái gì cũng phải có lý do của nó. Thúy là Hoa hậu, nên có nhiều nhãn hàng muốn quảng cáo, tập trung lo cho Thúy. Còn mình, chỉ là diễn viên bình thường, chỉ hưởng theo chế độ của đoàn phim. Thế mới thấy, tôi vẫn còn trẻ con lắm, nhưng đó lại là bài học quý cho mình khi làm nghề.

Nói đến Ngọc Lan, người ta thường nhắc đến nàng kiều trong “Kiều nữ và đại gia”. Lâu rồi ba chị em (Lý Nhã Kỳ và Thùy Lâm) có thường gặp nhau không?

Tôi phải cảm ơn đạo diễn Võ Ngọc đã cho mình một vai diễn ấn tượng. Nhờ đó mà tôi mới được nhiều người biết đến. Bộ ba kiều nữ ngày ấy, bây giờ mỗi người đều có một hướng đi riêng và ai cũng có sự thành công nhất định. Dù không thường gặp nhau, nhưng chúng tôi vẫn luôn quan tâm nhau. Tôi luôn ước ao, có được một buổi họp mặt cả đoàn phim, chắc là vui lắm.

Với 15 năm kinh nghiệm, sở hữu nhiều vai diễn xuất sắc, nếu được mời đi giảng dạy liệu Ngọc Lan có sẵn sàng?

Tôi chả không dám đi dạy đâu, vì mình không phải là người được đào tạo bài bản. Nhưng nếu mời tôi giao lưu, kể lại những kinh nghiệm cho các em thì rất sẵn sàng. Tính tôi rất thích giao lưu, nhưng phải đúng nơi, đúng việc, chứ không dám“múa rìu” qua mắt thợ đâu.

Ngọc Lan nghĩ thế nào về truyền thông?

Rất quan trọng và cần thiết, nhưng tiếc là trước đây Ngọc Lan không hề có ý nghĩ như vậy, cứ nghĩ mình có thể làm được, việc gì đến sẽ đến. Nhưng đến giờ, Lan thấy truyền thông đơn giản là truyền đi những thông tin mình đã làm, đang làm để khán giả, những người thân của mình biết được những thông tin chính thống về mình. Có như thế, mới tương tác và lan rộng ra cho nhiều người biết về sản phẩm của mình.

Nhưng cũng từ truyền thông đã đem đến cho Ngọc Lan nhiều bức xúc?

Lan từng tuyệt thực trước những thông tin sai về mình. Tính Lan nóng lắm, đụng chuyện là bức xúc ngay. Cũng may nhờ có anh xã kiên trì góp ý, khuyên nhủ chân tình mới ổn thỏa. Truyền thông như con dao hai lưỡi. Người ta có quyền viết những thông tin họ có, nếu như sai, mình phối hợp chỉnh lại cho đúng. Thế thôi, vì đó cũng là công việc kiếm sống của họ. Theo Lan, đã chấp nhận vào nghề showbiz là phải biết chấp nhận những thương đau từ truyền thông.

Được biết ở phim trường để quên đi mệt nhọc, Lan thường pha trò cho nhiều người. Còn ở nhà Lan lại thích tiếng cười từ các thành viên?

Nghề phim cực lắm, nếu không tự tìm cách giải stress là xem như tự làm khổ mình. Tất nhiên là khi đứng trước máy quay mình phải tập trung cao độ. Ngoài ra những giờ phút chờ đợi, chuyện mình livestream, tán gẫu, làm trò… tất cả cũng chỉ để tạo tiếng cười động viên tinh thần anh em làm việc thôi. Về đến nhà, sau một ngày vất vả, với Lan, tiếng cười trong gia đình quan trọng lắm. Nên rất cần những câu chuyện dí dỏm kể cho nhau nghe cũng là một yêu cầu tất yếu.

Mẹ của Lan đã ngoài tuổi 60 rồi, gần như cả cuộc đời chỉ biết lo cho con. Hai năm nay,vì bận sinh em bé nên Lan không chăm chút cho mẹ được nhiều như trước.

Theo Lữ Đắc Long/Thế giới điện ảnh