Sở hữu ngoại hình mong manh nhưng Thanh Trúc lại bản lĩnh hơn những gì khán giả thấy ở vẻ bề ngoài. Cô không ngại trải lòng về sự tin người hiếm có khó tìm của mình.
“Ngày xưa, cơm hộp là một món ăn rất xa xỉ”
Chào Thanh Trúc, nhìn vóc dáng và vẻ ngoài của chị khá đài các và nhiều thông tin đồn đại rằng chị là một tiểu thư lá ngọc cành vàng. Điều này có thật không?
Mọi người có chút nhầm lẫn. Nhìn thế thôi chứ thật sự tôi xuất thân từ một gia đình không khá giả. Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến ba mẹ mình làm việc khá vất vả. Lúc trước, ba tôi đang đi làm, bất ngờ có một sự thay đổi khiến mẹ tôi dần dần trở thành trụ cột chính trong gia đình. Ba tôi phải đi bán mì tôm ở khắp các tỉnh. Đêm nào, tôi và chị hai cũng phải gói mì gói, sau đó là gói cà phê để ba tôi đi bán. Cuộc sống gia đình tôi bình thường như bao người khác, nhưng để nói là dư giả thì không.
Tuổi thơ tôi cứ nhớ hoài, mỗi khi thèm một món gì đó là rất khó khăn để được thưởng thức. Ngày xưa, cơm hộp là một món ăn rất xa xỉ. Mẹ tôi thường nấu ăn ở nhà cho chị em tôi mang theo đi học, còn không thì chúng tôi phải ăn bánh mìn. Để có được một hộp cơm hộp khoảng năm hay sáu ngàn đồng là một chuyện hi hữu. Một lần tôi được ăn hộp cơm đó và thèm đến mức sau đó mang hộp cơm đó về để mẹ bỏ cơm vào hộp đó mà ăn. Đối với tôi, cơm hộp là một món ăn cực kì ngon ở thời điểm đó.
Nhìn tôi thế thôi chứ tôi không tiểu thư một chút nào. Tôi có thể lăng xả làm mọi thứ. Tính cách ngoài đời của tôi cũng bị bạn bè chọc ghẹo là quá đàn ông. Tôi tự xách đồ, xách va li, tự làm tất cả đến nỗi mọi người xem tôi như một thằng con trai, không thèm phụ tôi luôn. Tôi không muốn phiền ai.
Chứng kiến mẹ trở thành trụ cột kinh tế của gia đình, chị có từng le lói ước mơ muốn đổi đời, mang lại cuộc sống tốt hơn cho ba mẹ và anh chị em trong gia đình không?
Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ phải đổi đời. Từ trước đến giờ, bản thân tôi làm bất kì điều gì cũng xuất phát từ đam mê. Từ năm 15 tuổi, tôi đi hát ở Làng Nướng cũng là vì đam mê, chứ không phải cần một cái áo, hay cần một cái quần mà cố gắng làm. Tôi muốn kiếm tiền để tự lo cho bản thân. Lúc nhỏ, tôi sống vô tư lắm, gia đình của tôi cũng rất thoải mái, chưa bao giờ đặt gánh nặng lên con cái như thế này hay như thế nọ. Mẹ tôi chỉ yêu cầu các con phải đi học, phải học giỏi thôi.
Khi tôi theo nghề này, mẹ tôi là người cấm cản nhiều nhất. Từ năm lớp 4, lớp 5 tôi đã muốn theo nghệ thuật nhưng mẹ tôi không chấp nhận. Tôi phải nói dối mẹ là đi học bài trong trường, chứ không dám nói đi tập hát. Tiền thì ai cũng cần nhưng không cần nó đổi đời cho tôi. Mục tiêu sống của tôi là yên bình và không áp lực.
Mẹ không muốn chị theo nghệ thuật và bước đầu phải chập chững đi hát ở những nơi xô bồ như thế hẳn chị phải gặp nhiều trắc trở trong công việc lẫn tâm lí?
Khi đi hát ở Làng Nướng là một cái duyên. Tôi đi hát đám cưới cho cậu tôi, người MC của đám cưới lại ở gần nhà tôi, thấy tôi hát được mới mời tôi đi hát ở Làng Nướng. Tôi chỉ mới học lớp 9 nên chỉ đi hát vào cuối tuần. Tôi hát và nhìn mọi người uống bia, mời chào tôi, tôi cảm thấy bản thân không hợp với môi trường này. Tôi quyết định nghỉ hát. Sau đó, lại một cái duyên khác đến với tôi là tôi vào nhà văn hoá thanh niên cùng bạn tham gia các hoạt động sinh hoạt, tôi lại phát hiện ra cuộc thi Ước mơ trong tầm tay. Tiếp đó, tôi lại được anh Kinh Quốc chú ý và mời vào vai diễn trong phim Hướng nghiệp.
Mẹ tôi nghĩ cái nghề này rất phức tạp. Mẹ tôi lúc nào cũng muốn tôi đi học văn hoá vì tôi được thầy cô thương và học cũng giỏi. Hơn hết, mẹ tôi không muốn tôi khổ. Lúc đó tôi khờ lắm, không được lanh như bây giờ. Tôi đi ra đường không dám nói chuyện với ai, có đi lạc đường cũng không dám mở miệng ra hỏi đường. Mẹ tôi nghĩ tôi không theo nghề này nổi. Tôi cũng không dám đăng kí thi vào trường Sân khấu điện ảnh vì tự thấy bản thân không đủ đẹp, không đủ tự tin. Vậy mà đam mê nghề vẫn len lỏi theo tôi.
“Có giai đoạn tôi cảm thấy nghề này không hợp với mình nữa. Tôi tự ti về ngoại hình”
Cảm xúc khi tham gia vai diễn đầu tiên đến bây giờ vẫn còn đong đầy trong chị chứ?
Tôi nhớ như in từ phim Hướng nghiệp, tôi đóng vai phụ mà vui mừng lắm. Tôi cầm kịch bản về và cứ ngồi trước gương tập diễn. Lúc ấy, tôi còn ngây ngô lắm.
Thế nhưng, sau thời gian đó, tôi lại không được ai mời nữa. Thật sự, bản thân cũng cảm thấy mình quá non. Mấy lần đi casting cũng không bao giờ được chọn. Có giai đoạn tôi cảm thấy nghề này không hợp với mình nữa. Tôi đi làm nhân viên văn phòng. Tôi làm tất cả mọi nghề từ PJ, lễ tân… miễn có tiền chân chính bằng sức lao động. Tôi không ngờ trong một lần đi diễn lại được anh Nhất Trung của nhóm AXN mời tôi và Quế Phương lập nhóm đi hát. Quế Phương lại giới thiệu tôi vào phim Tình án của đạo diễn Võ Việt Hùng. Cũng từ đó, tôi thấy mình tự tin hơn được một chút.
Mãi đến khi ê-kíp phim Mưa thuỷ tinh mời tôi đi casting. Tôi ôm kịch bản về nghiên cứu nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận được vai chính. Bởi khi đó, Trương Quỳnh Anh, Quế Phương, Chị Lý Nhã Kỳ… ai cũng nổi tiếng hết. Tôi chỉ là tay ngang. Tôi tự ti về ngoại hình của mình. Thật bất ngờ là tôi được chọn vào vai chính trong Mưa thuỷ tinh. Đó là dấu mốc của tôi, làm thay đổi hẳn con người tôi. Phim đó may mắn tôi được đóng chung với anh Lý Hùng. Sự trở lại của anh Lý Hùng là một điều khiến khán giả mong đợi. Song song đó, người ta lại chú ý đến tôi nhiều hơn. Tôi có cơ hội, có đất diễn để thể hiện mình. Từ Mưa thuỷ tinh, tôi liên tiếp được mời vào vai chính.
Tôi tự thấy phim này mình đóng vẫn chưa tốt. Tuy nhiên, khán giả thời gian đó đang rất quan tâm phim truyền hình. Bên cạnh đó, cũng không rộ lên quá nhiều gương mặt nổi bật như các bạn trẻ bây giờ. Chứ nếu ở thời điểm này, có quá nhiều cơ hội, quá nhiều sự cạnh tranh, nó lại trở thành con dao hai lưỡi. Nó giúp mình giỏi hơn nhưng cũng khiến mình ẩu nhiều hơn.
Sau Mưa thuỷ tinh, tôi bước tiếp đến cột mốc thứ hai là Chuyện tình mùa thu. Anh đạo diễn Trương Dũng là người khiến tôi rất biết ơn. Với câu chuyện tình lãng mạn, với nhân vật lúc nào cũng yếu đuối, lúc nào cũng mơ mộng lại khiến khán giả môt lần nữa quan tâm đến nhân vật Hương của tôi nhiều hơn. Có vẻ con đường theo nghiệp diễn của tôi đã không còn quá chông chênh.
Trong những năm gần đây, phim truyền hình miền Nam đang bão hoà và có xu hướng thoái trào, chị có bao giờ nghĩ bản thân nên tạm dừng lại để chờ đợi vai diễn hay, mang tính lột xác hơn là cứ đóng phim liên tục nhưng không để lại ấn tượng nhiều cho khán giả như xưa?
Một thời gian dài, tôi tham gia từ vai bình hoa di động, đến những vai yếu đuối dịu dàng. Từng bước lại tự làm mới với những vai phản diện như vi Kim Mỹ trong Giông tố cuộc đời. Không ai tin tôi có thể đóng vai phản diện này. Tôi đã chứng minh cho mọi người thấy tôi làm được.
Đúng là thời gian qua, phim truyền hình quá ồ ạt. Người diễn viên cũng tự hỏi bản thân là làm nghề được bao nhiêu năm nữa. Thế nên cứ Tổ cho đến đâu là cứ đón nhận đến đó. Phim truyền hình bắt đầu bị ẩu. Điều này không thể trách riêng ai mà tất cả các khâu đều có trách nhiệm. Ai cũng trách qua trách lại, tôi nghĩ mình nên bước ra dòng xoáy đó.
Hơn nửa năm nay, tôi thấy mình bị khựng lại. Hình ảnh của mình cứ như vậy hoài. Tôi có đóng thêm đi nữa cũng chỉ được bao nhiêu đó. Khán giả yêu thương tôi là chỉ ở mức độ nào đó, chứ không hơn được nữa. Tôi cũng tự thấy sau thời gian cuốn theo việc chạy show phim khiến bản thân mình tàn tạ quá. Tôi không chăm sóc được bản thân mình. Mới đây, có hai kịch bản mời tôi và hứa hẹn sẽ làm rất nhanh cho vai diễn của tôi nhưng tôi đã từ chối. Thứ nhất, cát sê không đủ công sức tôi bỏ ra. Thứ hai, làm quá nhanh sẽ làm quá ẩu. Tôi thà khựng lại để chăm sóc bản thân mình, xem lại hình ảnh bản thân mình đang nằm ở đâu và khi tôi xuất hiện trở lại sẽ mang lại màu sắc mới cho khán giả. Vì ăn hoài một món cũng sẽ ngán thôi.
Nhìn lại cả một quá trình với nhiều vai diễn, Thanh Trúc cảm nhận hình ảnh của mình hiện tại như thế nào?
Tôi cảm thấy rất hài lòng. Bởi khi làm bất kì việc gì, tôi đều suy nghĩ và cân nhắc kĩ lưỡng. Từng vai diễn trải nghiệm khiến tôi thấy vui vì tôi đã làm nó với tất cả đam mê mà không tính toán gì cả. Hiện tại, tôi đang trông mong một vai diễn khác lạ trong một dự án điện ảnh. Tôi sẽ không nhờ bất kì ai mà chính bản thân sẽ tự tìm cơ hội mà mình mong muốn.
Bên cạnh những vai diễn, nhiều nghệ sĩ bị chú ý và soi mói đời tư khá nhiều. Chị cũng đã từng trải qua thời gian đó, chị có cảm thấy khó chịu?
Bản thân tôi mỗi lần nhận trả lời phỏng vấn cũng không muốn nói về đời tư nhưng mọi người cứ hỏi. Chắc chắn mọi người biết chuyện đời tư trước đây của tôi nhưng lúc nào họ cũng gài cái tên người khác vào. Tôi cực kì không muốn chuyện đó. Khi mình có scandal trong chuyện tình cảm, người ta sẽ tò mò nhưng họ cũng sẽ nhìn mình với hình ảnh khác. Thực tế, cá tính của mình không phải như vậy, tại sao mình phải hướng hình ảnh của mình theo hướng không đúng với con người mình? Bản thân mình như thế nào nên xây dựng hình ảnh như thế đó. Khán giả ai thương mình sẽ theo dõi mình. Nếu khán giả chỉ thích soi mói, tìm hiểu scandal, chắc chắn khi mình hết cái để nói, họ cũng sẽ ra đi và chuyển sang soi mói người khác.
Trong khoảng thời gian nửa năm vắng bóng trên sóng truyền hình chị có sợ bị lãng quên? Bên cạnh đó, chị có cân nhắc đến việc thu nhập sẽ bị giảm đi?
Giữa khán giả với nghệ sĩ không chỉ xem vai diễn. Nghệ sĩ giống như một thần tượng. Khán giả sẽ xem người nghệ sĩ làm cái gì, sống như thế nào. Bây giờ, tôi đang muốn hình cảnh của mình đang là vai diễn trên phim, lại vừa có cách sống có thể ảnh hưởng đến khán giả. Diễn viên đến cuối đời vẫn cần những vai diễn ấn tượng nhưng họ phải biết tận dụng những vai diễn để truyền cảm hứng tốt đến cho khán giả. Tôi muốn khán giả thấy tôi sống có mục tiêu sống. Tôi muốn khán giả hướng đến sống khoẻ và làm đẹp. Có nhiều người sẽ nói chuyện sức khoẻ và làm đẹp khá sáo rỗng. Bản thân tôi phải khoẻ phải đẹp mới có thể truyền được cảm hứng đó. Tôi đã thay đổi hình ảnh của bản thân khá nhiều. Lúc trước tôi 62kg. Hiện tại, tôi đã giảm 10kg theo chiều hướng khoẻ chứ không phải dùng thuốc giảm cân. Muốn thành công muốn đạt được mục tiêu đề ra, trước tiên bạn nên có sức khoẻ và phải hiểu rõ cách ăn khoẻ sống khoẻ.
Tôi ngưng đóng phim và khi xuất hiện trở lại chưa chắc tôi có một vai diễn ưng ý nhưng khán giả sẽ thấy hình ảnh của tôi phải đẹp phải khoẻ để mọi người noi theo. Tiếp tục, họ sẽ dõi theo những vai diễn của tôi.
“Người ta gạt tôi, tôi lại cảm ơn vì điều đó. Họ không tốt với tôi quá sớm để tôi càng nhận ra sớm hơn chứ họ không lừa dối mình cả đời”
Dường như ngoại hình và tính cách của Thanh Trúc có sự đối lập mạnh mẽ với nhau?
Có rất nhiều người bạn nói với tôi rằng, tại sao tôi không yếu đuối một chút, con gái một chút để những người đàn ông có thể che chở cho tôi? Mặc dù bề ngoài của tôi rất mỏng manh nhưng khi tiếp xúc với tôi, họ đều thấy nội lực bên trong rất mạnh mẽ. Khi một người đàn ông cảm thấy không đủ sức để bảo vệ một cô gái mạnh mẽ như vậy, họ sẽ đi kiếm một người phụ nữ khác.
Chị có phải là người mạnh mẽ trong mọi mặt nhưng lại yếu mềm trong chuyện tình cảm?
Đối với tôi thật sự không có người phụ nữ mạnh mẽ. Người phụ nữ nào cũng yếu đuối hết. Thế nhưng, họ yếu đuối trong lúc nào và có biết cách vượt qua hay không. Họ chỉ mạnh mẽ ở một giai đoạn nào đó chứ họ cũng muốn tìm một người xứng đáng để họ yếu đuối.
Hành trình tìm một người đàn ông để bản thân có thể một lần yếu đuối nghe có vẻ dễ dàng nhưng thực tế lại rất gian nan và phải hứng chịu những tổn thương. Chị đã như thế?
Chính xác. Lúc trước tôi luôn lạc quan trong chuyện tình cảm. Càng về sau, tôi lại cảm thấy phụ nữ khi sinh ra đã phải chịu thiệt thòi rồi. Hiện tại, tôi cảm thấy mình dành cả một thời gian dài để tìm kiếm người đàn ông, tìm kiếm một nửa của mình. Chưa chắc khi bạn kết hôn bạn đã tìm được mà là tìm cả đời, đến khi mình nằm xuống mình mới thấy hết được cuộc sống của mình, thấy được tình cảm mà người đàn ông đó dành cho mình. Nói thế thôi, tôi không hề bi quan mà luôn thực tế. Tôi luôn tự tin vào bản thân để tiếp tục tìm một người đàn ông có thể khiến tôi yếu đuối dù tìm được trong một tuần hay 5 năm thôi, cũng đủ thấy vui.
Ngọn lửa hi vọng của chị trong việc tìm kiếm hạnh phúc tình yêu vẫn rất âm ỉ thì phải?
Đúng. Trước đây mọi người hay nghĩ bản thân sẽ tìm được một hạnh phúc xứng đáng nhưng chưa chắc vì tôi thấy quá nhiều những câu chuyện tình để tôi hiểu ra có thể vui trong một ngày cũng được, miễn là một buổi sáng mình thức dậy, người đó làm cho mình vui. Không có gì gọi là chắc chắn và đẹp đẽ.
Chị có phải là tuýp người dễ rung động trong tình yêu?
Tôi dễ rung động nhưng lại rất khó tính. Có nhiều người đàn ông theo tôi nhưng chỉ cần một câu nói hay là một cử chỉ khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ không bao giờ gặp người đó nữa. Tôi là người tiểu tiết khiến bản thân bị khổ. Nhiều bạn bè thường khuyên tôi nên nghĩ nhẹ nhàng một chút để bản thân đỡ khổ. Đối với tôi, khi đã có tình cảm thì nhìn một cái đã yêu liền rồi. Tôi không phải kiểu mưa dầm thấm lâu. Chắc do kiểu tình yêu này khó kiếm nên tôi cũng dễ có những mối tình xẹt ngang.
Trải qua nhiều thị phi và đau khổ bởi những mối tình “xẹt ngang” với người chung giới nghệ thuật. Bản thân chị có sợ một ngày nào đó lại buồn khổ vì yêu người cùng làm nghệ thuật?
Tôi không bao giờ sợ. Nhiều bạn bè cũng nói với tôi là đừng quen người chung nghề nữa. Tôi cũng biết nhưng người trong nghề sẽ dễ nhạy cảm và dễ hiểu nhau nhiều hơn là người ngoài. Tôi cảm giác như nghệ sĩ mình sống ngoài vòng xã hội mà chỉ sống trong thế giới của nhau. Tôi cũng đã thử quen người ngoài nghề rồi nhưng họ không đủ tinh tế, không đủ nhạy bén để biết những điều mình đang suy nghĩ. Tôi đang để cảm xúc của tôi thả trôi.
Có bao giờ chị đọc những bình luận hay bài báo về chuyện tình cảm của mình để rồi cảm thấy hoang mang và chông chênh khi đời tư bị phơi bày quá nhiều?
Tôi đọc hết tất cả bình luận của khán giả. Tôi rất muốn hiểu suy nghĩ của khán giả. Tôi không bao giờ bị hoang mang vì những điều đó. Vì họ không phải người trong cuộc. Chuyện tình cảm của nghệ sĩ không ai hoàn toàn đúng và không ai hoàn toàn sai. Mỗi người đều có một lí do và nguyên nhân riêng của họ. Tôi cứ nghĩ đối phương đang muốn tốt cho tôi, không muốn làm tổn thương đến tôi nữa nên họ sẽ rời xa tôi. Tôi cảm thấy bản thân đã sống rất tốt và rất có trách nhiệm với những gì mình đã chọn. Khán giả thương sẽ đứng về phía tôi. Khán giả không thích tôi sẽ đứng về phía người khác. Đó là quyền cá nhân của mỗi người. Tôi đọc cho vui, đọc cho bản thân thấy được hiện thực và suy nghĩ của khán giả hiện nay đang là gì. Đó cũng là những cái mà tôi có thể góp nhặt làm tư liệu để đóng phim.
Một cô gái cá tính như chị khi gặp vấp ngã trong tình cảm, sự đau khổ và dằn vặt có kéo dài không?
Có những chuyện buồn xảy ra, bao giờ tôi cũng để bản thân buồn đến tột đỉnh trong những ngày đó. Khóc điên cuồng, thậm chí làm bất cứ điều gì khùng điên. Tuy nhiên, tôi chỉ cho phép bản thân rơi vào trạng thái đó trong vài ngày thôi. Vì mình có buồn đau thì qua hôm sau mặt trời vẫn mọc, mọi thứ vẫn chuyển động bình thường, tôi phải đứng dậy để sống cho mình. Có thể, tôi sẽ làm bất kì điều gì để quên đi nỗi buồn. Có thể đi xem phim hay tập gym dù rằng sau hai tiếng lại buồn tiếp, ít ra bản thân cũng có hai tiếng không nghĩ đến chuyện buồn. Bản thân cứ cố gắng mỗi phút mỗi giờ rồi sẽ qua. Tôi chỉ sợ chết chứ không sợ buồn hay bất kì điều gì.
Tại sao chị không thử một lần yêu theo lí trí, chọn một người đàn ông có sự nghiệp ổn định và toàn tâm toàn ý yêu mình như những nghệ sĩ nữ khác để xem có sướng hơn yêu bằng cảm xúc không?
Tôi sợ giàu, tôi sợ đại gia. Những cái gì quá mức bình yên thường mang đến hiểm hoạ. Tôi cảm thấy rất nhiều người đánh đổi nhưng không phải vì yêu. Trước sau gì họ cũng sẽ trở về bản năng gốc của họ là tình cảm. Tại sao trong lúc này tôi phải đánh đổi những chuyện đó để sau này lại phải đi tìm lại. Tôi sẽ xuôi theo cảm xúc của mình mà sống. Một lúc nào đó, vô tình gặp người này người kia phũ mình hay lừa gạt mình thì có sao đâu. Tôi vẫn sống mà.
Tôi cũng hay tự hỏi, tại sao có quá nhiều người không trân trọng tình cảm của mình? Thế nhưng, sự thật là không người này thì cũng có người khác đối đãi không tốt với mình thôi. Tôi lại thấy bình thường. Người ta gạt tôi, tôi lại cảm ơn vì điều đó.
Họ không tốt với tôi quá sớm để tôi càng nhận ra sớm hơn chứ họ không lừa dối mình cả đời. Tôi có thể xuôi theo lí trí, kết hôn với một đại gia nào đó nhưng chắc gì mười hay hai mươi năm sau họ không say đắm một cô gái khác. Tôi cảm giác bản thân đang dần bước ra khỏi vòng xoáy sắc dục tình tiền. Khi bước ra khỏi vòng xoáy đó, tôi cảm thấy hạnh phúc. Duyên đến sẽ nhận. Ai lừa gạt tôi cứ tiếp tục thôi.
Trước khi có những suy nghĩ này, chị đã phải bước qua khoảng thời gian bị người khác lừa gạt tình cảm. Thời điểm đó có phải rất kinh khủng và ai đã giúp chị vượt qua?
Tôi tự vượt qua. Tôi không bao giờ dám nói những khó khăn trong cuộc sống với mẹ mình. Tôi giấu hết. Mẹ cũng là người cảm nhận điều đó. Tôi rất sợ ai nói với tôi là: Tội cho tôi. Tôi đều tự liếm vết thương của mình để vượt qua. Tôi cảm thấy ai đó tội cho tôi là họ đang coi thường tôi. Đối với tôi, thời gian khủng hoảng nhất nằm ở tương lai. Mẹ tôi sẽ già, sẽ trải qua chuyện sinh lão bệnh tử.
Mẫu đàn ông lí tưởng và quan điểm tình yêu của chị trước và sau khi bị lừa dối có thay đổi không?
Tôi không đặt ra bất kì mẫu đàn ông nào cho mình. Chỉ sau khi tôi nhìn thấy người đàn ông đó có sự trân trọng tôi, hiểu những gì tôi đang làm đang nghĩ và có một trái tim nhân hậu thì tôi rung động.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi vẫn cứ nhìn thấy tình yêu màu hồng. Nhiều người hay nói sao tôi dễ tin người vậy? Họ nói tôi khờ. Không phải như thế. Tôi chỉ là trao niềm tin cho người tôi đối diện. Vì mình muốn người ta tin mình thì mình phải tin người ta trước. Còn mình nghi ngờ người ta thì người ta cũng sẽ nghi ngờ mình thôi. Có mấy ai hiểu được giống như tôi là trao niềm tin cho người khác? Bao nhiêu bạn bè đều mắng tôi. Tôi vẫn thế. Cứ lừa gạt, cứ làm tôi đau khổ, tôi chấp nhận thiệt thòi.
Có bao nhiêu người sau khi lừa gạt niềm tin của chị đã hối hận?
Những gì họ đối xử không đúng với tôi, sau đó họ đều hối hận. Tôi có nghe một người bạn nói với tôi: “Người nào ngu lắm mới đi gạt mày”. Vì họ nên trân trọng một người biết trao niềm tin cho người khác. Dù một người đã đi lừa rất nhiều người nhưng tôi cũng sẽ là người cuối cùng tin họ. Tôi cố tình cho họ biết là tôi đã cố tin họ. Vì thế, họ tiếp tục lừa gạt thì họ sẽ mất tôi. Tôi thấy tính cách này của tôi khó ai giống được. Tôi vẫn sống như vậy sau bao nhiêu chuyện.
Mẹ tôi lúc nào cũng dạy tôi rằng, ra ngoài không nên tin người. Mẹ tôi thấy tôi lận đận trong chuyện tình cảm nên xót con. Mẹ tôi cũng khuyên nên lấy người lo được cho mình, sống yên ổn là tốt. Tôi dư sức làm được điều đó nhưng tôi nói là: “Mẹ dạy con từ nhỏ là sống tình cảm, không vì bất cứ điều vụ lợi nào. Mẹ nên mừng khi con đang sống đúng với những điều mẹ dạy”.
Nhiều khi mẹ thấy tôi khóc nhiều trong tình cảm, tôi lại khuyên mẹ: “Mẹ nên mừng vì con còn cảm xúc, con còn khóc được. Nếu con bước qua lằn ranh, con bị lãnh cảm, lúc đó còn đáng sợ hơn nữa”.
Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện này!
Theo Lam Khánh/Nld.com.vn